Đã có bao giờ vào một buổi chiều chênh vênh, bạn tự cảm thấy mình thật nhạt nhẻo…… Haha.. Nghe có vẻ thật lạ kỳ, nhưng thực ra đó chính là tui đó! Lắm lúc ngồi trên xe buýt, ngoài ngủ ra tôi chẳng biết làm gì cả, thở thần, chẳng biết lòng hướng về đâu.. Tôi vẫn hay có cảm giác cứ cố gắng để tìm một câu chuyện nào đó để nghĩ ngợi cho bớt rảnh, hôm nay cũng thế! Hôm nay tôi nghĩ đến cuốn sách ngôn tinh đầu tiên và có lẽ đến bây giờ nó vẫn giữ vai trò là cuốn sách cuối cùng mà trong cuộc đời hai mươi mấy năm nay của tôi đã từng đọc. Nghe có vẻ là hơi ngộ nhỉ? Nhưng sự thật là vậy đấy, “Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu” được tôi đọc trong 3 mùa lũ liên tiếp! Nghe có thú vị không? Nhưng đó là sự thật. “Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu” như những trải nghiệm đầu đời của tôi khi tự tò mò được những câu chuyện ngôn tình. Trước đây tôi hay nghĩ ngôn tình thật xa với thực tại, sau khi đọc xong cuốn này thì tôi cảm thấy nó là đúng thật, nhưng khác với những gì tôi tưởng tượng là nó sẽ khiến tôi cứ chạy theo hoài những mộng tưởng, “Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu” cho tôi những hi vọng, và tôi biết mình phải cố gắng hơn…
Bạn có thi thoảng nhớ tới mối tình đầu của mình? Suy nghĩ xem anh ấy đang làm gì? Bên cạnh đã có một cô gái xinh đẹp chăm sóc hay chưa? Tôi có.
Vương Y Bối không ngờ có ngày cô sẽ lại trở về đây, trở về với thành phố đã ôm ấp những năm tháng thanh xuân tràn ngập nụ cười và nước mắt của cô, thành phố đã ghi lại bao nhiêu kỉ niệm in sâu trong tâm trí cô, vĩnh viễn không bị phai mờ.
Cô thật sự đã gặp lại Trần Tử Hàn rồi.
Anh có công việc ở Hoàn Quang, anh càng ngày càng tỏa sáng, bên cạnh anh đã có một cô gái, mà cô gái ấy lại chính là tình địch thời cấp ba của cô.
Ông trời không nghe được lời cầu xin của cô.
Anh sống rất hạnh phúc…
Cô không muốn thừa nhận, rằng mình không cam lòng…
Những lời đầu tiên về cuốn sách đã nói như vậy đấy.. Và tôi nhìn thấy mình trong đó, rồi mượn ngay bạn mang về nhà suốt hơn năm ròng để đọc..
Sẽ không là những câu chuyện dài lê thê về những nhân vật trong trọng, cốt chuyện như thế nào, vì câu chuyện nếu được bạn tự đọc sẽ cảm thây thú vị và bấy ngờ hơn rất nhiều. Tôi chỉ sẽ nói đến một điểm mà tại sao tôi vẫn luôn hằng nhớ cuốn sách này:
“Hoa Xuyên không phải là nơi tốt nhất nhưng có lẽ sẽ là nơi hợp nhất với cô, cũng giống như con người cô, tuy không phải là người giỏi nhất những cũng chưa bao giờ chịu làm người tệ nhất.”
Tôi không nghĩ mình tài giỏi đến mức nhớ được nguyên văn của cuốn sách viết như thế nào, tôi chi nó là nó được viết với đại ý như vậy thôi.. Và sau khi đọc những dòng này, tôi thoáng chậm lại mấy giây để suy nghĩ về cuộc đời mình. Tôi thực sự cảm thấy mình giống với nhâu vật Vương Y Bối trong cuốn sách đó – chưa bao giờ là người giỏi nhất những cũng chưa bao giờ chịu làm người tệ nhất.. Như vậy là đúng hay sai? Như vậy là may mắn hay tất bại của cuộc đời tôi? Tôi cũng chưa biết nữa, những tôi biết mình phải cố gắng.
Câu chuyện được Lục Xu viết nên xoay quanh hai nhân vật chính là Trần Tử Hàn và Vương Y Bối. Câu chuyện của họ khi vui có, khi buồn có, lúc nhớ lại, lúc là hiện thực.. Theo dõi câu chuyện của hai người đã khiến nước mắt tôi nhiều lần rơi.. Không biết vì sao nữa, chỉ biết tôi như sống trong câu chuyện ấy!
Tôi không nghĩ mình nên nói thêm nhiều về Lục Xu và tác giả này đã quá nổi tiếng với thể loại ngôn tình này, còn chuyện dài thì nên đọc mới biết nó hay đến độ nào. Thế nên mình sẽ trích một đoạn văn nữa mà mình cảm thấy rất thích. Khuyên bạn thực sự nên đọc cuốn sách này!
“Y Bối bắt đầu đếm nhầm trong đầu: Một bước, hai bước, ba bước…
Bước đầu tiên, lần đầu cô gặp anh là lúc anh đang đứng vừa ăn thịt nướng vừa nhìn đám thanh niên đánh nhau…
Bước thứ hai, anh đứng trên bục giảng đọc tên từng bạn một vào chỗ ngồi, cô nghĩ, anh đúng là một người nghiêm túc…
Bước thứ ba, cô trốn buổi tự học, anh đi tìm cô, và từ đó cô nhận ra anh đặc biệt hơn những người con trai khác…
Bước thứ tư, giáo viên yêu cầu anh kèm cô học Vật lý, cô lén lút quan sát khuôn mặt anh, lần đầu tiên cảm thấy: Anh thật rất đẹp trai…
…
Từng bước, từng bước giống như cuộc sống này mãi mãi không bao giờ ngừng.
Đến bước thứ chính mươi chín, cô đột ngột dừng lại, xoay người về phía sau, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nụ cười lấp lánh trên gương mặt cô. Cô đưa hai bàn tay lên kề bên miệng làm thành hình cái loa và bắt đầu hét lớn: “Em chỉ đi chín mươi chín bước!”.
Cô chỉ đi chín mươi chín bước, nên anh cũng phải đuổi theo cô chín mươi chín bước. Cô có thể chấp nhận mình mất nhiều thời gian hơn anh để đi đoạn đường này, nhưng không thể chấp nhận độ dài đoạn đường mình đi dài hơn của anh.
Cuộc sống có lẽ cũng là một trăm bước chân, cô dùng chín mươi chín bước để chứng minh tình yêu của mình với anh, còn một bước cuối cùng, cô muốn thấy tình yêu của anh dành cho mình.
Thứ cô muốn chỉ đơn giản như vậy, chỉ vẻn vẹn là: Cô yêu anh, anh cũng yêu cô.
Trần Tử Hàn chạy tới phía cô, ôm cô vào lòng, cảm nhận được đôi tay cô đang ôm lấy anh.
Giữa cơn gió lạnh buốt của mùa đông, chỉ một vòng tay ấm áp cũng dễ dàng xua tan đi cái giá rét.”
Facebook Comments